Phong Kiếm
Chương 25 : Dăm bảy ngày
Người đăng: phamtoan07101
Ngày đăng: 23:05 06-09-2020
Chương 25. Dăm bảy ngày
Thời gian không ngắn cũng không quá dài!
…
Ngọc Tà đã về làm dâu Đàm bản được dăm bảy ngày, nàng chẳng thể nào quen được với ngôi nhà mới, cũng chẳng quen được với con người mới. Phần lớn họ đều xa lạ với nàng. Thậm chí không ai nói chuyện với nàng nửa lời trừ ông lão Đàm Dũ Trực. Ông ta gầy còm, già cỗi và chẳng có gì đáng để bắt chuyện. Căn nhà nàng ở cũng thuộc dạng to nhất Đàm bản nhưng nó chẳng thể so được với Ngọc bản nhà nàng. Căn nhà mới có ba gian, và chúng chỉ được dựng bằng bảy cây cột lớn. Người Tả ngạn không so nhà bằng độ rộng, họ so bằng số cây cột dựng nên ngôi nhà đó. Ba mươi sáu cột bằng gỗ lim, trong đó có hai mươi tám cột chính và tám cột phụ, đó là ngôi nhà xưa nay Ngọc Tà vẫn ở. Hiện tại chỉ còn bảy cột, xập xệp và mục nát. Cho dù người ta cố gắng tu sửa và bảo quản, Ngọc Tà không thể phủ nhận nơi này, nhà chồng nàng nghèo túng hết mực.
Đồ đạc Ngọc Tà mang sang còn không biết xếp vào đâu, có lẽ phải mang về nhà mẹ đẻ mà thôi. Ngôi nhà thân dựa vào núi và hướng ra đồng ruộng, quả thực người dựng nên nó vẫn còn con mắt tinh đời. Cầu thang bước lên sàn nhà được đặt ở đầu hồi bên trái, nó gồm bảy bậc tất cả. Người Tả ngạn quan niệm số lẻ bậc thang góp phần đem lại may mắn cho người chủ nhà.
Liệu có phải không? Dường như chủ nhà trước kia cũng chẳng gặp được điều gì may mắn.
Ngọc Tà ngồi trên bậc thang mà ngắm mọi thứ xung quanh. Một khoảng sân rộng với mặt đất lày lội vì mưa phùn, từ ngõ mở ra hai bên hàng rào toàn là cỏ dại mọc um tùm. Nói là hàng rào thế thôi, có khi chính cỏ dại mới là hàng rào ý chứ. Thật tiếc vì không có hạ nhân để sai bảo, có lẽ lần sau đến đây nàng sẽ mang theo vài người để họ dọn dẹp cái đống hoang tàn trước mắt.
Ngọc Tà khẽ xoa hai tay vào nhau và xoa lên vai, có lẽ nàng đang lạnh và cũng cô đơn nữa.
Chồng nàng đâu? Người ta nói chồng nàng là gã ham chơi, cho dù trước kia có là một người chăm chỉ đi nữa thì vẫn ham chơi. Đàm Vân Thắng không mấy khi ở nhà, mà có ở nhà cũng trong tình trạng say rượu, cơ thể của gã phả ra nồng nặc hơi men. Giống như…
Các già bảo ngày tối hôm cưới chú rể không được ngủ cùng cô dâu. Lí do đơn giản là vì hôm cưới chú rể mệt rồi, phải uống rượu nhiều với khách. Quả đúng vậy, Đàm bản tối hôm ấy linh đình lắm, người người chè chén rồi nốc cái thứ chất lỏng đó vào miệng. Nàng cùng Ngọc Nương ngồi trong buồng kín nhưng mà tiếng ồn vẫn có thể lọt qua, tiếng ồn xuyên thủng mảnh liếp đến với tai nàng. Ngọc Tà khi ấy đã run, nàng vừa đói vừa sợ, bụng nàng réo lên từng hồi trong khi cơ thể của nàng bủn rủn. Nàng sợ đến nỗi phát khóc đi mất ấy chứ, nhưng nàng lại không thể khóc, Ngọc Nương em nàng vẫn còn ở bên vì thế nàng không thể khóc. Ngọc Tà phải mạnh mẽ trước mặt em mình.
Nhưng có những lúc cả hai chị em cùng giật thót lên vì sợ. Đó là lúc gã chồng của nàng nhất mực đòi xông vào buồng cô dâu. Mặc cho những lời kiêng kỵ, Đàm Vân Thắng dù say vẫn cố tìm đến chỗ nàng. Say rồi thì kiêng nỗi gì? Say rồi còn đâu nhân tính?
Cũng may lúc đó có Ngọc Nương bên cạnh cùng đám người mà Ngọc Nguyên Diên cho nàng đem theo. Họ không phải là hạ nhân, họ là những người bảo vệ của nàng. Đàm Vân Thắng say rồi nên cơ thể của gã trở nên mềm nhũn, cho dù cố gắng thế nào cũng không vượt qua được vòng bảo vệ của Ngọc Tà. Hôm sau người ta thấy gã nằm ngủ ngay chân cầu thang.
Mọi chuyện cứ lại tiếp diễn như thế, sáng ngày ra chồng nàng biến mất, tối về gã lại say mèm và khà khịa mấy người lính gác của nàng. Cho đến hôm qua…
…
Ngọc Tà đang nằm trong gian buồng và thiu thiu ngủ. Nàng nằm một mình bởi lẽ em nàng đã về ngay sau hôm đám cưới. Tất nhiên đám hộ về thì không. Dăm ba ngày quen dần nên nàng yên tâm rằng Đàm Vân Thắng không thể quấy rầy nàng nữa.
Bịch!
Âm thanh làm cho Ngọc Tà tỉnh giấc, tỉnh dậy một cách bất thường và giật thót. Có thứ gì đó rơi trên sàn nhà của nàng đấy ư?
“Ai…” Ngọc Tà gọi khẽ nhưng ngoài tiếng động khi nãy thì không có một âm thanh nào nữa vang lên.
Chắc không phải người đâu! Bởi vì không ai có thể xông vào buồng nàng giữa lúc nửa đêm thế này. Hay là nàng mơ nhỉ? Nhiều đêm sống trong lo lắng đâm ra con người nàng trở nên mệt mỏi, có thể chỉ là giấc mơ mà thôi.
Ngọc Tà nhớ rằng ở phía gầm giường ngay chỗ đầu nàng có đặt một chiếc đèn dầu. Ngọc Tà với tay xuống lấy định bụng đi thắp. Linh tính mách bảo nàng vẫn phải xem xét thứ gì lạ lẫm vừa rơi trong buồng. Nếu không phải người chắc hẳn sẽ là thứ gì đó khá lớn. Mèo hoang hay chuột cống chẳng hạn. Tốt nhất phải đuổi chúng đi, nhỡ đâu những đồ quý giá mẹ nàng cho bị chúng vô tình làm hỏng. Ngọc Tà vén chăn đang đắp ngang ngực sang trái rồi ngồi dậy, nàng quỳ hai chân xuống giường sau đó lại kéo chiếc chăn vừa nãy để khoác lên vai, như thế đỡ lạnh hơn. Ngọc Tà cúi xuống và sờ soạng phía dưới gầm giường tìm đến vị trí chiếc đèn.
“A…” Ngọc Tà bỗng nhiên kêu lên thất thanh. Một bàn tay ngay lập tức bịt chặt miệng nàng. Tiếng kêu đứt đoạn không đủ to để đám hộ vệ của nàng nghe thấy.
Điều gì đến rồi cũng sẽ phải đến? Nàng biết dù có hộ vệ cũng chỉ tạm thời, không tránh mãi được. Nhưng sao “người đó” có thể lọt qua hộ vệ dễ dàng?
Cánh tay bóp chặt cánh tay của nàng khiến nó đau nhói. “Là chàng ư? Đàm Vân Thắng?” Ngọc Tà đánh bạo hỏi. Trong một khoảnh khắc dường như cảm nhận được hơi ấm, Ngọc Tà có thể mường tượng thấy rõ khuôn mặt ai đó ghé sát vào nàng.
Đúng là gã!
Hơi nóng và cả hơi rượu nữa! Chúng phả đến gương mặt xinh xắn của nàng một cách đường đột và liên hồi. Ngọc Tà lần phía thắt lưng, nàng vẫn đủ bình tĩnh để nhớ rằng mình có mồi lửa phía đó. Ngón cái của nàng bật tung chiếc nắp, một đốm nhỏ le lói giữa không gian tối tăm. Ngọc Tà dùng tay trái thắp đèn, mặc dù tay cầm cây đèn vẫn bị người kia giữ chặt.
Ánh sáng bắt đầu lan tỏa, Ngọc Tà biết rõ là gã rồi, không sai đi đâu được. Nhưng nàng cũng chẳng thể thoát đi đâu, cơ thể của nàng quá yếu so với sức trai của con trâu đực. Hoa cỏ rồi bị vùi dập bởi đám thú rừng hay chăng?
Trong thoáng chốc, thân hình của nàng run lên vì sợ hãi. Run lên vì cái lạnh liên hồi. Đôi mắt của Đàm Vân Thắng nhìn vào nàng một cách bất chợt, khuôn mặt gã nghiêm nghị với một chòm râu lún phún trên mặt. Mái tóc dài của gã chẻ sang hai bên, lông mày rậm và đôi mắt sâu. Ánh đèn dầu đung đưa làm cho cái bóng trên liếp cũng đung đưa, đôi mắt cũng đung đưa. Ánh lửa màu vàng còn đôi mắt màu xanh. Có phải nàng run quá mà đâm nhìn lầm hay không? Đôi mắt màu xanh ở ranh giới giữa lam và lục. Nó là loại mắt gì đây? Ngọc Tà đã thấy chó mèo trong đêm, đôi mắt bọn chúng cũng phát ra thứ ánh sáng này? Nàng đưa tay dụi mắt để nhìn lại cho rõ thì bỗng…
Choang!
Chiếc đèn bị gạt rơi xuống sàn nhà, dầu đổ ra đất và như thế ánh lửa tiếp tục lóe lên. Nhanh như chớp, ngay cả khi chiếc đèn chưa rơi xuống thì thân hình Ngọc Tà đã bị đè xuống. Đàm Vân Thắng đè lên người nàng rồi hai tay gì chặt vai nàng trên giường. Không thể cựa quậy, bất lực là cảm giác của Ngọc Tà lúc này. Ánh mắt trở lại bình thường chứ chẳng phải là thần thánh đáng sợ như trước. Đó chỉ là do nàng sợ quá nhìn nhầm mà thôi.
Điều gì đến? Nàng đương nhiên biết điều gì sẽ đến, chỉ là… Đau khổ cùng cực, Ngọc Tà chẳng dám mở mắt nhìn thẳng nữa. Nàng nhắm nghiềm mắt, nàng không tài nào nhìn nổi vào gã kia nữa. Khóe mắt Ngọc Tà đang dần ngấn lệ, một vài giọt nước long lanh. Nhưng với kẻ say có lẽ điều ấy chẳng có gì là quan trọng. Đôi tay của nàng buông thõng, Ngọc Tà đau đớn và bất lực, nàng dường như buông xuôi. Lồng ngực dưới lớp áo đen phồng lên xẹp xuống liên hồi và mỗi lúc một nhanh hơn. Nàng đang thở dốc không ngừng.
“Ta…” Ngọc Tà phân vân.
Là nàng hay là gã? Con dao này? Con dao này sẽ cắm vào cổ ai đây? Nước mắt có thể đánh lừa đàn ông, khuôn mặt diễm lệ đôi khi bần thần cũng chỉ giả dối. Tay trái Ngọc Tà âm thầm nắm chắc con dao nhỏ mà nàng mang theo. Phòng lỡ có gì bất trắc? Đây chính là điềm bất trắc mà nàng nghĩ tới hay sao?
Ngọc Tà không muốn trao thân gửi phận cho gã đàn ông này. Nhưng… nàng cũng không xuống tay cho được. Nàng không thể giết gã, dù sao thì gã cũng là nạn nhân trong vòng luẩn quẩn mưu kế của nàng. Có lẽ nàng vẫn tự tay kết liễu đời mình thì hơn. Còn hơn là để con thú dày vò? Nhục nhã và ê chề, cảm giác của Ngọc Tà lúc này là thế và nàng muốn thật nhanh chóng chấm dứt điều đó. Ngay khi đã hạ quyết tâm, ngay khi vận đủ sức lực để dũng cảm đâm thẳng con dao vào cổ…
“Ợ…”
Đàm Vân Thắng nấc lên một tiếng thật to, nãy giờ gã vẫn giương mắt nhìn nàng chăm chú. Gã nhìn điệu bộ hồi hộp của nàng rồi lại để ý con dao sắc lạnh mà nàng đang giấu dưới chăn. Đúng thế, nàng có thể giết gã, chỉ cần một đâm vào cổ là xong. Đàm Vân Thắng chẳng phòng bị gì cho tình huống này, gã chỉ chờ đợi, gã đợi hành động tiếp theo của nàng.
Đợi cho đến khi nàng hết kiên nhẫn mà mở mắt. Ngọc Tà chẳng hiểu vì sao lại không đâm dao vào cổ gã, nàng cũng không đâm vào cổ chính mình. Thay vào đó nàng khẽ mở mắt. Ánh sáng lập lòe khiến cho nụ cười của Đàm Vân Thắng nhìn chẳng thật rõ chút nào. Nhưng nàng biết trước nay chưa từng gặp nụ cười ấy bao giờ. Lạnh lùng và đậm chất tráng sĩ. Lạnh lùng vì gã chỉ cười nhếch mép mà thôi. Còn chất tráng sĩ ư? Chẳng phải bộ ngực vạm vỡ của gã vẫn đang đè lên ngực nàng hay sao?
Đàm Vân Thắng nghiêng đầu sang trái, tức nghiêng về phía tai phải của nàng. Phải chăng gã muốn nói điều gì đó với nàng. Không hiểu nàng nắm con dao làm gì kia nữa? Không đâm gã, không đâm nàng nhưng vẫn cố nắm rõ chặt. Thình thịch, Ngọc Tà nghe rõ nhịp tim của mình đang đập ở trong lồng ngực, nàng cũng cảm nhận nhịp tim của Đàm Vân Thắng, bọn họ chỉ cách nhau một lớp vải áo của nàng mà thôi. Nhanh nhảu và sống động, đó là con tim của gã.
Và điều gã đang muốn nói chính là…
“Ọe…”
Một đống chất lỏng từ trong miệng trào ra và lao thẳng xuống gối xuống chăn. Gã say rồi, đó chính là điều mà gã muốn nói. Đàm Vân Thắng nghiêng đầu chẳng qua là không muốn nôn mửa vào thẳng mặt nàng mà thôi. Từng cơn cuồn cuộn trong bụng đẩy tất cả mọi thứ trào ra.
Chua lòm và bẩn tưởi! Vài giọt chất lỏng bắn lên mặt nàng thế nhưng Ngọc Tà không thể tránh né. Cảm xúc của nàng thật lẫn lộn. “Mình ghét gã đến vậy ư?” Nàng nghĩ. “Nhưng mình cũng không xuống tay cho được.”
“Hí…” Đàm Vân Thắng rít lên và khuôn mặt hắn trở về trạng thái nhăn nhở như thường lệ. Gã lao xuống giường vì ngọn lửa. Đúng thế, ngọn lửa lúc này chỉ chực cháy lớn khắp nhà mà thôi. Dầu từ ngọn đèn lan ra sàn nhà và bốc cháy.
Mặc kệ! Ngọc Tà mặc kệ Đàm Vân Thắng loay hoay dập lửa. Nàng vẫn nằm đấy, nằm bên cạnh đống bầy nhầy mà gã vừa mới nôn ra. Nàng dường như suy nghĩ về cảm xúc của mình ban nãy. Nếu như gã không say, nếu như không có ngọn lửa, nàng sẽ làm gì?
“Mình thật khó hiểu?”
Nàng cũng không biết mình sẽ làm gì đi nữa? Ngọc Tà hít sâu và hổn hển. Nàng cứ như thế cho đến khi ánh sáng trong buồng bị dập tắt.
Khi nàng thức dậy, tất nhiên sau khi dọn dẹp cái đống trên giường nàng mới ngủ tiếp được, vừa lo vừa khó hiểu. Sàn nhà được thay mới bằng những tấm gỗ táp lại qua loa. Đàm Vân Thắng chồng nàng cũng biến mất.
Ngọc Tà ngồi trên bậc thang và nghĩ ngợi. Buồn bã, lo sợ!
…
Đóa hoa rừng lặng lẽ một mình trong gió, từng giọt mưa rơi phủ ướt mái tóc điệu đà của nàng. Ngọc Tà đang đợi, thứ nàng đợi là thứ khiến mình trở nên bớt cô đơn và hiu quạnh.
“Chị…”
Ngay từ xa khi đoàn người đang đến Ngọc Tà đã cảm nhận được, những người thân nàng đang đến Đàm bản. Ngọc Nương và Nguyên Diên, hai đứa em nàng đến đây để đó nàng về.
Phải rồi! Đã dăm ba ngày, đã đến lúc cô dâu về lại nhà mẹ đẻ.
“Chị! Chúng em đến đón chị về đây!”
Ngọc Nương tiến đến đỡ nàng dậy trong khi mấy người hầu gái vào trong buồng thu vén đồ đạc cho nàng. Nguyên Diên vẫn cầm trên tay chiếc liềm quen thuộc, thường ngày hắn không nói chuyện với nàng nhiều lắm nhưng kể từ sau đám cưới nàng biết Nguyên Diên yêu thương chị gái nhường nào. Hắn luôn là người cắt cử hộ về cho nàng, không đi đưa dâu cùng nhưng lại âm thầm theo nàng về tận Đàm bản. Ngọc Tà biết hết, và nàng cũng rất yêu quý em mình.
“Nương! Nguyên Diên…” Ngọc Tà quay sang nhỏ nhẹ. “Chúng ta có nên đợi…”
Ý nàng là nói có nên đợi Đàm Vân Thắng trở về, dù gì thì gã cũng là chồng nàng, Ngọc Tà về nhà mẹ đẻ ít ra cũng phải thông báo với gã một tiếng.
“Gặp được hai người chị rất mừng!” Ngọc Tà nắm tay e gái và lên tiếng. “Bố mẹ ở nhà có khỏe không?”
Mới đi có dăm ba ngày nhưng nàng tưởng chừng đã vài ba năm, sự vắng lặng quạnh hiu của Đàm bản là thứ không thể nào bù đắp cho được. Vì thế khi nhìn thấy hai đứa em đến đón Ngọc Tà quả thực vui mừng khôn xiết.
“Chị có ổn không?” Ngọc Nương bẽn lẽn, cho dù nàng biết vẫn có hộ vệ ngày đêm xung quanh gian buồng của chị nhưng nàng chẳng thể yên tâm. Biết đâu đã có chuyện gì xảy ra với chị, biết đâu trước mặt em trai chị không thể nói?
“Chị…” Giọng nói đanh thép của Nguyên Diên vang lên. “Chị không cần phải đợi gã làm gì, chúng ta về thôi.”
Nguyên Diên biết rõ ý đồ của Ngọc Tà muốn chờ Đàm Vân Thắng trở về để nói với gã một tiếng nhưng hắn quả thực không ưa tên này. Một tên hạ nhân từng làm chăn trâu cắt cỏ trong nhà của hắn, không đáng quan tâm.
Nếu như Ngọc Nguyên Đãng đã giao toàn quyền quyết định cho con trai, chắc chắn Ngọc Tà rất khó cưỡng lại. Đám hạ nhân cũng đã thu xếp đồ đạc xong xuôi, chỉ chờ Nguyên Diên lên tiếng.
“Đi thôi…” Hắn nói nhưng vẫn đứng lại chờ chị cất bước, dù sao, quyết định vẫn là ở chị.
“Được! Chúng ta đi!” Ngọc Tà không muốn đợi thêm nữa, nàng đành thất lễ với chồng còn hơn bắt hai em và đám hạ nhân đứng dưới mưa phùn đợi nàng.
Cũng may…
“A… nhà gái đến đón dâu về đấy ư?” Một ông lão tóc trắng lèm bèm đang chậm chạp bước tới. Đây là người duy nhất Ngọc Tà bắt chuyện khi về làm dâu.
“Bản chủ…” Ngọc Tà nhún chân và cúi đầu khi Đàm Dũ Trực tiến đến.
“Ngươi là ai?” Một lưỡi liềm sắc giơ ra trước mặt Đàm Dũ Trực, Nguyên Diên không muốn có bất kỳ ai ngăn cản hắn đưa chị về.
“Không sao đâu!” Ngọc Tà dùng tay gạt đi lưỡi liềm của Nguyên Diên. “Phiền bản chủ nói với…”
Nàng chưa kịp nói hết câu thì Đàm Dũ Trực xua tay, ông ta ho lên một đợt rồi cố gắng cất lời. “Ta không phải là bản chủ, tuyệt đối không phải bản chủ của Đàm bản đâu. Cháu đừng gọi ta như thế!”
Ngọc Tà biết điều này, Đàm bản không có bản chủ ngót nghét hơn hai chục năm. Nếu còn, chắc chắn họ đã không biến thành một Sơn bản kiệt quệ thế này.
“Nhưng cháu thấy mọi người đều nghe lời ông?”
“Ha ha…” Miệng Đàm Dũ Trực phả ra làn khói, đây không phải hơi lạnh, ông lão này tuy rằng có tuổi nhưng vẫn thích hút thuốc. Nếu như tay phải của ông cầm chiếc gậy để chống thì tay trái chính là đang cầm một cái tẩu. “Lão đây vì là cao tuổi, có chút hơn thua với đám trẻ bây giờ nên mọi người chịu khó nghe theo đấy thôi. Lão chẳng phải là bản chủ gì đâu.”
“Vâng! Thưa ông!” Ngọc Tà lễ phép.
“Ấy chết, cháu đừng làm thế, lão này tổn thọ mất, tổn thọ mất!”
Đàm Dũ Trực vội đưa tẩu thuốc lên miệng rồi dùng tay đỡ khi Ngọc Tà có ý định cúi mình lần nữa.
“Tổn thọ?” Nguyên Diên cười khẩy và nghĩ thầm. “Sống đến già khọm rồi thì chết quách đi cho xong!”
“À… cháu đã chuẩn bị về nhà bên ấy rồi hử?” Đàm Dũ Trực thuận miệng hỏi.
“Vâng!”
“Đi đi! Mau đi đi kẻo trời tối!” Đàm Dũ Trực vẫy tay ra hiệu, ông lo đường về Ngọc bản xa xôi mà nếu trời tối thì ai dám ra ngoài nữa.
“Vậy cháu xin phép cáo từ! Phiền ông nói lại với chồng cháu rằng nếu trong nhà có công có việc, chàng phải chịu khổ lặn lội sang đưa cháu về.”
Ngọc Tà nói rồi từ biệt, nàng đi bên cạnh Ngọc Nương trong khi Nguyên Diên dẫn đầu đoàn hộ tống. Hắn cho dù không cao to lực lưỡng nhưng lại toát lên một vẻ rất kiêu ngạo.
“Đi đi! Đi nhanh kẻo tối!”
Đàm Dũ Trực vẫy tay và nhìn theo bóng Ngọc Tà đang dần xa khuất. Ông khẽ thở dài, tâm trạng của cô dâu mới mà, sau rồi cũng thành quen thôi. Nhưng chắc có kẻ vẫn chưa quen, đứa trẻ này, Đàm Vân Thắng khi trở về dường như không thích ở lì trong nhà. Ban ngày gã luôn chạy đi đâu đó, thậm chí ban tối cũng ngủ ngoài rừng thì phải. Vợ chồng chưa chắc đã ngủ với nhau được một đêm. Ngọc Tà một mình trong cơn nhà vắng, quả đáng tội.
…
Tiếng suối chảy róc rách giữa những cơn mưa, có hai gã thanh niên vẫn ngồi kề nhau bên bờ đã. Một kẻ mình trần với làn da ngăm, người kia khoác trên mình một tấm áo lông xám. Đàm Vân Thắng vẫn để bàn chân của mình lên mấy viên sỏi, gã thấy dòng nước chảy qua thật dịu mát. Mặc dù trời đông khá lạnh, lạnh đến nỗi kẻ ngồi bên gã sụt sịt mất rồi.
Đàm Vân Thắng với tay vào khoảng trống giữa hai người để lấy vò rượng và tu lên miệng. Gã tu một mạch cho đến khi nào không còn giọt rượu đi vào bụng gã.
Choang!
Đàm Vân Thắng ném cái vò không ra giữa suối và rít lên một hồi sung sướng. Rượu vào công nhận người ấm hẳn lên.
“Chưa gì đã ốm rồi à? Mày ốm thì uống rượu vào ấy, cổ họng cái bụng chỗ nào cũng nóng ran. Làm sao mà còn sụt sịt được nữa. Hê hê.”
Nói rồi thì cười nham hiểm, Đàm Vân Thắng chẳng qua đang dụ Mã Quang vào tròng đấy thôi. Ai đời một đương kim trưởng lão, một kẻ đẹp trai nhất vùng, một kẻ song toàn trí dũng, ấy vậy có tí hơi lạnh thôi cũng lăn ra ốm. Chẳng bù cho gã, mặc kệ nắng mưa, mặc kệ nóng lạnh, Đàm Vân Thắng lúc nào cũng chỉ mặc quần và không bao giờ có một tấm áo trên lưng.
“Hụ hụ!” Mã Quang nhoẻn cười và đưa một vò rượu khác lên. “Nãy giờ cũng dăm bảy lần đập hũ, mà sao tao vẫn cảm thấy chẳng đỡ hơn được chút nào?”
Hết vò này lại đến vò khác, hai gã thanh niên không bao giờ thiếu rượu, kể cả là uống rượu không.
“Sao? Có tâm sự à?” Mã Quang quay sang nhìn Đàm Vân Thắng, vài sợi lông trên cổ áo của Mã Quang bay bay. Ngoài bờ suối gió lạnh cộng thêm hơi rượu làm cho lỗ mùi Mã Quang nóng ra và thở phập phồng.
“Có phải là…” Mã Quang hỏi dò.
“Phải rồi, phải rồi!” Đàm Vân Thắng chống hai tay xuống phiến đá và nói nhưng một ông lão đang thở dài.
Chỉ cần đoán sơ qua Mã Quang đã biết tên này đang buồn về chuyện gì, nói đúng hơn là khó chịu.
“Mày nói xem…” Đàm Vân Thắng nhẩy phỗng dậy mà ngồi xổm trước mặt Mã Quang khiến cho đối phương đôi chút giật mình. “Làm một thằng chồng… là như thế nào?”
Suýt chút nữa thì Mã Quang phun ngay ngụm rượu vào mặt của Đàm Vân Thắng. Gã hỏi như thế là đang đánh đố Mã Quang hay là thử lòng của hắn?
“Tao chưa lấy vợ? Mày nó xem, có vợ sẽ như thế nào?” Mã Quang vặn lại.
Đơn giản chỉ là câu hỏi của một gã ngốc mà thôi. Dù sao Mã Quang cũng đoán đúng. “Giờ này có lẽ họ về rồi! Mày không đưa tiễn ư?”
Mã Quang nhắc khéo rằng Đàm Vân Thắng không về nhà thì sẽ không gặp lại được vợ nữa. Bởi vì chắc chắn hôm nay Ngọc Tà sẽ về Ngọc bản. Nhưng có vẻ như…
“Kệ con bà nó! Nhìn không được nhìn, sờ không được sờ. Có vợ như thế vứt mẹ đi cho xong!”
Nói rồi khịt mũi, Đàm Vân Thắng uống tiếp một vò rượu khác.
“Vậy thì tại sao mày còn lấy về? Ngay từ đầu mày nên từ chố mới phải?” Mã Quang thầm cười và hắn tiếp tục đoán xem câu tiếp theo Đàm Vân Thắng sẽ nói là gì?
“Bởi vì nó đẹp!”
Đàm Vân Thắng nói xong thì ôm vò rượu vào ngực và ợ lên một tiếng. Biết ngay mà, Mã Quang biết thể nào gã cũng nói ra câu này. Ngoài lý do Ngọc Tà đẹp đẽ vô cùng ra Mã Quang không còn cách nào khác lí giải về nguyên nhân Đàm Vân Thắng chịu lấy Ngọc Tà làm vợ. Phải nói là có diễm phúc lấy được mới đúng. Người như Ngọc Tà ai chẳng thèm muốn? Tự nhiên… Mã Quang có chút xung động, không biết nàng ấy liệu có thiệt thòi khi làm vợ gã hay không?
Một chút mảy may đã là có lỗi, Mã Quang tự dặn lòng mình và ngay lập tức quay về thực tại.
“Mày yên tâm, vợ mày về nhà mẹ đẻ chỉ là tạm thời mà thôi! Nếu muốn nàng ấy về ở với mày, nếu muốn nàng ấy chính thức làm dâu Đàm bản, bắt buộc phải có điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Đàm Vân Thắng mắt sáng như sao, gã lại nhảy ngồi xổm lên hắng giọng. “Bà mẹ, điều kiện gì mau nói?”
“Mày không biết thật sao?” Mã Quang đứng dậy và tỏ vẻ nghi ngờ.
“Úp mở cái mẹ gì, biết thì nói nhanh lên để ông đây còn về lấy vợ?” Đàm Vân Thắng thúc giục.
Mã Quang giơ bàn tay phải ra không trung, từng giọt mưa lất phất rơi vào tay hắn. Dù rất nhẹ nhàng nhưng đôi khi lại đau đớn vô cùng. Có lẽ là do tâm trạng đau đớn, tiếc nuối.
Một tiếng thở dài vang lên, cảm tưởng như nó muốn thổi bay đi hạt mưa lất phất. Đám cưới cũng chỉ là một điều kiện để đôi lứa Tả ngạn nên vợ nên chồng. Cô dâu mới đón về cũng chỉ ở nhà chú rể dăm ba hôm sau đó lại về nhà mẹ đẻ. Để được chính thức bước vào nhà chồng, người con dâu buộc phải có mang, cũng chính có nghĩa Ngọc Tà phải có mang mới được ở lại nhà chồng. Tuy rằng bên chồng không còn một ai nhưng tục xưa quy định thì không thể nào làm trái.
Cũng chính vì sau ngày cưới hai bên đôi lứa đều phải cách xa cho nên bà mẹ chồng mới lấy cớ nhổ mạ, lấy cớ làm việc đồng áng để gọi con dâu về. Nói chung, mẹ chồng tìm đủ mọi cách để tạo điều kiện cho con trai con dâu có thể gần gũi bên nhau. Con dâu ở nhà mẹ đẻ cho đến ngày gần hết thai kỳ, khi đó nàng mới chính thức bước vào nhà chồng. Chính thức làm dâu, chính thức làm vợ.
Và… nàng cũng làm mẹ nữa!
Điều quan trọng khiến cho Mã Quang lo lắng không phải là việc Đàm Vân Thắng có làm Ngọc Tà mang thai được không mà là… Động thái của Ngọc bản ra sao? Bọn họ có chấp nhận chàng rể hay không, có chịu để cho Ngọc Tà vài lần về thăm chồng. Hơn nữa, tình cảm giữa Ngọc Tà và Đàm Vân Thắng hoàn toàn là con số không. Không có tình yêu, liệu rằng vợ chồng có được đơm hoa kết trái?
Bố mẹ Đàm Vân Thắng cũng chẳng còn sống, lấy đâu mẹ chồng để gọi con dâu về đây?
Một trường suy nghĩ mông lung trong đầu Mã Quang, hắn ta thực sự rối trí và chẳng biết sẽ giải quyết ra sao. Có lẽ… cứ để ông trời định đoạt.
“Sắp sửa để mùa gieo hạt! Lúc ấy mày hãy gọi nàng về xem?”
Mã Quang thấy choáng váng, nước mưa thực sự làm hắn phát ốm mất rồi!
Bình luận truyện